Vì đâu nhân tài... bỏ chạy?!
Trong vài năm gần đây, Chính phủ rất quyết liệt với vấn đề
thu hút người tài.
Ảnh minh họa. Ngô Xuân Khôi. |
Từ thông điệp “chọn người tài chứ không chọn người nhà” đến
khẳng định gần đây nhất của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc rằng: “Không có nhân tài
thì không thể phát triển đất nước. Nhưng có nhân tài rồi mà không trọng dụng
thì càng khiến đất nước suy yếu”.
Thủ tướng nhấn mạnh, Đảng và Nhà nước luôn coi trọng đội ngũ
trí thức, nhân tài; luôn mong muốn phát huy tốt nhất tiềm năng của đội ngũ tri
thức trong và ngoài nước để trở thành nguồn lực, sức mạnh cho phát triển đất nước,
nâng cao hơn nữa vị thế quốc gia.
Song, Thủ tướng cũng không khỏi băn khoăn, trăn trở về chuyện
sử dụng nhân tài như thế nào và làm sao để trí tuệ, năng lực người Việt được tỏa
sáng, đóng góp cho sự phát triển phồn vinh của đất nước. Thủ tướng nói, đó là vấn
đề lớn.
Hiện nay, những chính sách, chiến lược để thu hút người tài
đã bắt đầu được đề cập và triển khai khá mạnh mẽ ở nhiều nơi. Như ở TP HCM, người
có tài năng đặc biệt sẽ được thưởng thấp nhất là 50 triệu đồng và tối đa là một
tỷ. Hàng loạt các địa phương khác cũng có chính sách “trải thảm đỏ” cho nhân
tài.
Chúng ta thỉnh thoảng cũng đọc được ở đâu đó rằng, có những
trí thức trẻ sẵn sàng từ bỏ thu nhập ngất ngưởng ở xứ người để trở về phục vụ đất
nước… Đó là một tín hiệu mới tích cực.
Nhưng song song với đó, chúng ta vẫn phải nhìn nhận một thực
tế rằng, vấn đề thu hút nhân tài và giữ chân nhân tài vẫn là một vấn đề nhiều
trăn trở. Hẳn nhiều người vẫn còn nhớ về trường hợp của Giáo sư Trương Nguyện
Thành vì không đủ chuẩn làm hiệu trưởng Trường Đại học Hoa Sen (theo Luật Giáo
dục của Việt Nam) nên ông đã khăn gói trở về Mỹ. Nhiều người đánh giá rằng, đây
là một sự đáng tiếc của ngành giáo dục và gây mất niềm tin đối với việc thu hút
nhân tài của Việt Nam.
Sự việc đáng tiếc của “GS quần đùi” cho thấy một thực tế
đang tồn tại rằng, một mặt ta nói thu hút nhân tài là tạo cơ chế để nhân tài
phát huy nhưng một mặt, ta lại đang bắt nhân tài phải “chui” vào cái cơ chế hiện
hữu của mình. Đó là một nghịch lý mà nó sẽ khiến cho những người khác ở bên
ngoài nhìn vào đánh giá.
Ví như một người như Giáo sư Trương Nguyện Thành còn không
được làm hiệu trưởng của một trường đại học tư ở Việt Nam, trong khi ông ấy có
thể làm hiệu trưởng ở Mỹ được thì…!
“Trải thảm đỏ cho nhân tài về nước”, người ta đã nói về điều
này hàng chục năm qua, nhưng cho đến nay nhiều nhân tài vẫn không thể nhìn thấy
“thảm đỏ” đó là như thế nào?! Phải chăng những chính sách thu hút nhân tài của
chúng ta chưa đúng? Giáo sư Trương Nguyện Thành và rất nhiều nhân tài khác cần
gì? Vì sao họ “tắc đường” và quyết định không ở lại Việt Nam? Có phải vì chính
sách đãi ngộ kém?!
Tất nhiên trước tiên, chính sách đãi ngộ phải đủ để nhân tài
yên tâm cống hiến. Song, đó không phải là điều kiện đủ để giữ chân nhân tài bởi
nếu nói về đãi ngộ thì các công ty tư nhân, công ty nước ngoài, các tập đoàn
kinh tế lớn sẽ có chế độ tốt hơn rất nhiều so với khu vực Nhà nước.
Như vậy, cách giữ chân nhân tài phải là những thứ khác chứ
không liên quan đến tiền. Đó có thể là cách quản lí, sử dụng nhân tài, là môi
trường làm việc có tính kích thích để họ cống hiến, thậm chí để họ chủ động và
sáng tạo trong công việc; có chiến lược hoạch định để nhân tài thăng tiến…
Trong một lần đến Việt Nam diễn thuyết, “cha đẻ marketing hiện
đại” Philip Kotler, từng nhấn mạnh rằng: Để thu hút khách hàng tốn 1, nhưng để
giữ chân khách hàng tốn đến 3. Giữ chân khách hàng, hay giữ chân nhân tài, đều
khó hơn việc thu hút.
Có thể, chế độ đãi ngộ để thu hút nhân tài vào bộ máy công
quyền hay các cơ quan khoa học, sự nghiệp ở các địa phương hiện nay là khá tốt.
Song, phải chăng chúng ta vẫn đang có một sự nhầm lẫn giữa thu hút bằng chế độ
đãi ngộ và chuyện tạo môi trường để giữ chân họ?
Năm trước, thống kê về chiến lược thu hút nhân tài ở Đà Nẵng
đã có một sự phản hồi rất buồn, lần lượt có hàng chục người tài đã… bỏ chạy! Mặc
dù báo cáo của các sở ngành, đơn vị liên quan đều cho rằng đã “bố trí công việc
phù hợp với trình độ, chuyên ngành đào tạo, các học viên đều hoàn thành xuất sắc
nhiệm vụ”.
Nhưng đó chỉ là ý từ một phía, còn câu hỏi đặt ra là: Vậy
thì vì sao vẫn có nhiều nhân tài sẵn sàng từ bỏ chế độ được đãi ngộ để ra bên
ngoài? Phải chăng những người có năng lực, có chí tiến thủ thật sự nhìn thấy
môi trường làm việc không còn phù hợp thì phải tìm hướng đi mới để phát triển
khả năng thay vì ở lại chỗ cũ để ngày càng mai một?!
Vậy thứ mà người tài cần nhất là môi trường để phát huy hết
khả năng, tạo dựng sự nghiệp, danh tiếng cho bản thân chứ không phải vì tiền. Và
đó cũng đang là cái thiếu của nhiều nơi.
Trong một hội thảo về thu hút nhân tài diễn ra trong
năm 2018, một trí thức đã nói rằng, yếu tố môi trường làm việc cực kỳ quan trọng.
Anh lấy ví dụ, Silicon Valley thành công được là vì không chỉ có một nhóm nghiên
cứu, mà mỗi công ty có hàng chục nhóm nghiên cứu.
Ở đó, có hàng chục công ty lớn, hàng nghìn công ty nhỏ, cộng
thêm các trường đại học lớn ở xung quanh. Nó là cả một môi trường, chứ không phải
một người hay một công ty.
Từ chuyện nhiều người tài ở Đà Nẵng và nhiều chuyện khác về
nhân tài, có thể rút ra một điều, môi trường làm việc với nhân tài mới là yếu tố
giữ chân được họ. Nhưng tiếc rằng, trong các đề án thu hút nhân tài của nhiều tỉnh
thành hiện nay chỉ thấy kèm theo mức thưởng, hỗ trợ ban đầu chứ chưa thấy đề án
nào hứa hẹn một môi trường làm việc chuyên nghiệp cả.
Tạo dựng được môi trường làm việc thông thoáng cho nhân tài
còn quan trọng hơn quy định về mức thưởng, phụ cấp. Nhân tài, nếu không có đất
để dụng võ thì cũng sẽ trở thành vô dụng và họ phải tháo chạy là chuyện đương
nhiên!
Hoàng Lãm
(Nguồn Báo Công an nhân dân điện tử)
Vì đâu nhân tài... bỏ chạy?!
Reviewed by Tây Nguyên mến yêu
on
13:19
Rating:
Không có nhận xét nào: